Người dịch: Whistle
Bọn họ mặc quần áo khổ sai, nhìn thì không khác gì người bình thường, lúc này lại đột nhiên bộc phát, giống như dã thú nhe nanh.
Thất phẩm,
Bát phẩm!
Tu vi cao, thủ đoạn lại càng đáng sợ.
Mục tiêu của những người này là đám người áo đen yếu hơn bọn họ một bậc.
Bọn họ không nói lời nào, đột nhiên bộc phát, đánh lén, ra tay là đoạt mạng, chém đầu, cắt cổ, xuyên tim… ra tay tàn nhẫn, quyết đoán, trong nháy mắt, thi thể nằm la liệt trong sân.
Sau khi giết chết mục tiêu, những người này chia thành từng nhóm nhỏ tấn công những người khác, dựa vào số lượng và sự liều mạng, bọn họ lại giết thêm một đám người.
Chính xác!
Tàn nhẫn!
Ra tay là giết!
Nếu xét về tu vi, thực lực, người áo đen không hề thua kém, hơn nữa số lượng còn nhiều hơn.
Nhưng đám người này lại giống như cỗ máy giết chóc thành thạo.
Chỉ cần ra tay là dùng tuyệt kỹ, trước tiên là đánh lén kẻ yếu, sau đó vây giết cao thủ, giống như sài lang trên núi, vây giết con mồi mạnh hơn một cách có trật tự.
Lúc cần thiết, thậm chí còn hy sinh tính mạng, tạo cơ hội cho đồng bọn, bọn họ không hề sợ chết.
Trong nháy mắt.
Bên người áo đen đã bị tổn thất nặng nề, tình thế đảo ngược.
Ngay cả tên thập phẩm kia cũng bị mấy người vây công, dưới sự vây giết liều mạng của đối phương, gã ta nhất thời luống cuống, gặp nguy hiểm.
“Đám người này là ai?”
Mấy người trên sườn dốc lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh túa ra, ngay cả giọng nói cũng run rẩy:
“Bọn điên!”
“Một đám người điên!”
Bọn họ tận mắt chứng kiến…
Một người trong số đó thấy không địch lại liền buông bỏ phòng thủ, mặc cho người áo đen đâm kiếm vào ngực, sau đó bèn nhân cơ hội dang hai tay ôm chặt lấy đối phương.
Những người khác nhân cơ hội ra tay, giết chết người áo đen.
Đó là cửu phẩm!
Vậy mà lại bị phân thây, đồng quy vu tận với một tên thất phẩm!
Đám người ra tay, từ khi xuất hiện đến giờ, không ai lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng, giết người một cách máy móc.
“Là ám vệ của Huyết Đằng lâu!”
Lão già trong đám người nghiêm giọng nói:
“Chỉ có Huyết Đằng lâu mới có thể bồi dưỡng ra loại người điên này, trước kia, có một Hắc Thiết của Thiên Hổ bang cũng bị bọn chúng mài chết như vậy.”
“Huyết Đằng lâu!”
Đương nhiên, mọi người đều từng nghe nói đến cái tên này, nhưng những người đã tận mắt nhìn thấy Huyết Đằng lâu ra tay, tám, chín phần mười là đã chết, người sống sót rất ít.
Cho nên, tuy rằng danh tiếng của ám vệ rất lớn, nhưng rất ít người thực sự nhìn thấy.
“Thiết Nguyên võ quán có liên quan đến Huyết Đằng lâu?”
“Nhưng nhìn vẻ mặt của La quán chủ, hình như nàng ta không biết có người trà trộn vào trong đoàn.”
Thương Lạc ánh mắt lóe lên:
“Hay là nói, Chu Giáp có liên quan đến Huyết Đằng lâu?”
“Mục lão.” Có người nói:
“Xem ra, không cần chúng ta ra tay.”
“Không vội.”
Mục lão, chính là lão già kia, lắc đầu:
“Tiếp tục xem.”
Trong lúc nói chuyện.
Lại có thêm một người xuất hiện ở chiến trường bên dưới.
Người này tóc dài đến eo, mặt trắng như tuyết, khó phân biệt nam nữ, hơn nữa còn mặc áo trắng, hoa văn ít ỏi ở góc áo cho thấy đây là trang phục của phụ nữ.
“Tuyết nữ Tô Lệ.”
Thương Lạc cúi người, nhỏ giọng nói:
“Không ngờ nàng ta cũng đến.”
Cùng lúc đó…
Một luồng hàn khí đóng băng bốn cực lặng lẽ lan tràn bên dưới, khí tức khủng bố khiến cho ám vệ Huyết Đằng lâu cũng phải biến sắc.
“Huyết Đằng lâu.”
Tuyết nữ Tô Lệ nhìn xung quanh, chậm rãi nói:
“Không ngờ…”
Tô Lệ còn chưa nói hết câu, hơn mười luồng hàn quang đã từ trước mặt nàng ta bùng nổ, với tốc độ nhanh như chớp, bắn về phía ám vệ Huyết Đằng lâu.
“Phụt!”
“Phụt phụt!”
Trong nháy mắt.
Gần một nửa ám vệ đã ngã xuống.
Đối mặt với Phàm Giai, bọn họ còn có thể lấy yếu thắng mạnh bằng cách liều mạng, nhưng đối với Hắc Thiết thì vô dụng.
“Vèo!”
Tô Lệ bay đến gần đoàn xe, đánh bay hai ám vệ, vung tay, một rương hàng ầm ầm vỡ vụn, rất nhiều linh thực, bảo dược từ bên trong rơi ra.
“Quả nhiên…”
Tô Lệ sáng mắt, nhìn La Tú Anh:
“Tuy rằng không biết ai đã tiết lộ tin tức, nhưng đúng là thật, nhiều đồ như vậy, ngươi lấy ở đâu ra?”
“La quán chủ!”
Lúc này, một tiếng quát mạnh mẽ, bá đạo vang lên từ trên cao, đồng thời, một bóng người giống như tia chớp, mang theo khí thế mãnh hổ hạ sơn tấn công Tô Lệ.
“Mọi người mau đi, ta chặn ả ta lại.”
“Họ Tô kia, tiếp chiêu Thiên Sát Ngũ Hành Chưởng của ta!”
Lời còn chưa dứt, bóng người đã đến trước mặt Tuyết nữ Tô Lệ, âm sát ập vào mặt, mặt đất trong phạm vi mấy mét xung quanh lặng lẽ nứt toác.
“Thiên Sát Ngũ Hành Quyền?”
Tô Lệ nheo mắt, vung tay áo, lùi lại:
“Chính Khí đường Mục Khoan!”
“Đúng vậy.” Mục Khoan gầm lên, tấn công:
“Quân đội ức hiếp người quá đáng, triều đình vô năng, cả nhà Mục mỗ ta vô tội, vậy mà lại bị vu oan giá họa diệt môn, Mục mỗ ta rơi vào kết cục như ngày hôm nay, đều là do các ngươi.”
“Tiếp chiêu!”
“Hừ!”
Tô Lệ hừ lạnh, vung tay áo, hàn khí cuồn cuộn:
“Ngày hôm đó để ngươi chạy thoát, hôm nay ta sẽ bắt ngươi.”
“Còn có Thiết Nguyên võ quán, cấu kết với Huyết Đằng lâu, Chính Khí đường, cũng đừng hòng chạy.”
“Đừng hòng!”
Mục Khoan gầm lên, điên cuồng tấn công, đồng thời thúc giục:
“La quán chủ, mọi người mau đi, ta chặn ả ta lại.”
Chỉ trong chốc lát, đã xảy ra mấy biến cố, La Tú Anh nhất thời hoảng hốt, nhìn những người xung quanh rồi ra hiệu:
“Đi!”
Gió núi gào thét.
Chu Giáp đeo mặt nạ Xung Thiên Ưng, mặc áo choàng đen, đứng ở cửa gió, quần áo bay phấp phới.
Dưới mặt nạ, đôi mắt lóe sáng.
Ngũ Lôi Phủ Pháp lần lượt xuất hiện trong đầu, lôi điện quanh người lúc ẩn lúc hiện, hòa hợp.
Nhờ vào đặc tính Chưởng Binh gia trì, tuy rằng cấp bậc Ngũ Lôi Phủ Pháp đã là đỉnh cao của Hắc Thiết, nhưng tốc độ tu luyện của Chu Giáp vẫn rất nhanh, mỗi ngày đều có cảm ngộ.
Cách viên mãn chỉ còn một bước.
Đến lúc đó…
Ngay cả Lôi Bá Thiên cũng không am hiểu Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh bằng Chu Giáp.
0.52538 sec| 2385.961 kb